Sóng gió cuộc đời - Phật Giáo Việt Nam
05:10 +07 Thứ sáu, 17/05/2024

Sóng gió cuộc đời

Thứ năm - 13/09/2012 21:08
(HDPT) - ...Bốn năm rồi con xa mẹ lên chốn Sài Gòn phồn hoa. Có bao giờ, một lần con nhớ đến mẹ tần tảo sớm hôm kiếm từng đồng tiền cho con ăn học.
 
Có bao giờ con ngồi một mình nhớ đến cậu, người đàn ông trụ cột của gia đình, người chưa bao giờ nói chuyện với con tròn dăm ba câu...

Thưa mẹ, con không biết nói sao để cám ơn công lao trời bể của mẹ. Lời cám ơn của con không bao giờ so sánh được với món quà mà mẹ đã cho con, cho con được sinh ra bằng tình thương và sự dưỡng dục của mẹ, trong khi gia đình mình chỉ là một mái tranh nghèo, ngày bữa đói bữa no. Vậy đó, mà con lớn lên từng ngày trong vòng tay của mẹ, của cậu (ba). Làm sao so sánh được công ơn đó, là tình yêu tựa non cao, rộng tựa đại dương. 

Bốn năm rồi con xa mẹ lên chốn Sài Gòn phồn hoa. Có bao giờ, một lần con nhớ đến mẹ tần tảo sớm hôm kiếm từng đồng tiền cho con ăn học. Có bao giờ con ngồi một mình nhớ đến cậu, người đàn ông trụ cột của gia đình, người chưa bao giờ nói chuyện với con tròn dăm ba câu. Nhưng tất cả con biết một điều rằng, cậu mẹ thương con nhiều lắm, bằng tình thương của những đấng sinh thành dành cho đứa con trai của mình.

Câu ca con vẫn thường ngân mãi mỗi mùa Vu lan về: “Đêm đêm ngồi thắp đèn trời. Cầu cho cha mẹ sống đời với con”. Con muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến cậu, đến mẹ, đến những người đã cho con được lớn lên và nuôi dưỡng tâm hồn con hướng về cõi Phật. Trong không gian tĩnh lặng vô thường của tháng 7 hàng năm, lòng người con Phật luôn rộn lên niềm cảm xúc trào dâng, nhất là với những người con xa quê. Những hoài niệm về hai đấng sinh thành đã tạo nên hình hài con, mang cho con tình thương của những vị thánh. Thời gian như cánh diều bay mãi, nhớ ngày nào con mới tập đi, tập nói. Rồi con lớn lên từng ngày, từng ngày, đến bây giờ con đã xa nhà được 4 năm. Khoảng thời gian 4 năm đó không dài đối với những người con ít có đôi lần nghĩ về công lao trời bể của cha mẹ, nhưng không bao giờ là ngắn trong tâm hồn con. 

Tình thương cậu mẹ dành cho con mãi mãi là một tình yêu kỳ diệu nhất mà con có được trong cõi nhân gian. Ngày xa nhà đi học đại học, lần đầu tiên nước mắt con rơi, vì không biết bao giờ con lại được cậu mẹ chăm lo từng miếng ăn, từng giấc ngủ. Và từ ngày hôm đó, mọi chuyện bắt đầu từ con. 

Cuộc sống như dòng đời xuôi ngược, thấm thoát đã 4 năm rồi. Từ một cậu sinh viên chân ướt chân ráo lên Sài Gòn theo học, bây giờ con đã chững chạc hơn nhiều. Nhưng dù kiến thức con có cao thế nào đi nữa, bao người ngưỡng mộ con đi nữa, đạo làm người, đạo làm con đối với cậu mẹ con chưa bao giờ làm tròn. Con biết, gia đình mình chưa bao giờ đủ để con theo học một trường quốc tế như con hằng mơ. Nhưng bằng tình thương bao la của một người mẹ, người cha, cậu mẹ đã không quản thời gian, chịu bao khó nhọc trong đời để cho con có được như bây giờ, để con được bằng bạn bằng bè. Nhưng con nào có biết, để có được những thứ đó, phải đánh đổi bằng biết bao mồ hôi, nước mắt của cậu mẹ. Đến khi nhận thấy tóc cậu mẹ đã chuyển màu hoa râm, con mới chợt giật mình...

Người đời vẫn thường hay hát: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình…” hay “Tình cha ấm áp như vầng Thái Dương…” Những tình cảm thiêng liêng ấy con đời đời ghi nhớ. Mẹ phải đi chợ sớm hôm để có từng đồng lẻ cho con, cho chị. Công việc bán khô bị người qua kẻ lại chê khen, nhưng họ nào có biết đâu; để có được những thứ đó, mẹ phải thức khuya dậy sớm. Mỗi một cân khô chỉ lời được dăm ba đồng lẻ. Còn cậu, thời gian đã phủ lên đôi vai gầy ấy những dấu tích của công việc nặng nề, của tình thương con rộng lớn. Lưng cậu ngày càng cong xuống, nhưng mỗi khi con và chị bảo cậu đi trị bệnh, cậu cứ cười bảo: “Để thằng Nam học xong rồi tính.” Con nghe tim càng thắt lại. Chuyện học hành của con phải đánh đổi bằng cái giá quá đắt. Vì con mà cả gia tài nhà mình mẹ cũng chẳng còn gì cả. Khi giờ đây nhà mình chẳng còn gì ngoài tình thương của một gia đình. Tất cả dường như bắt đầu lại từ đầu…

Hơn 100 triệu mỗi năm có lẽ chẳng bao giờ kham đủ đối với một gia đình thuần nông như nhà mình, và cũng chẳng bao giờ là con số nhỏ đối với bất cứ người cha, người mẹ nào cho con mình đi học đại học. Đó là cả một chặng đường gian nan mà cậu mẹ đã gánh vì con trong suốt 4 năm qua. Nhiều người bảo con là thằng phá của, phá đi bao công sức, bao nhiêu tiền của gia đình. Nhưng nhờ cậu mẹ, con luôn có niềm tin để vượt qua tất cả, và con luôn tin con đường con chọn là đúng. Điều đó làm cậu mẹ hãnh diện về con mỗi khi nhắc với bà con hàng xóm.

Thời gian đã qua, mặc dù con vẫn chưa có việc làm nhưng con luôn tin, đời con sẽ không còn cảnh phải một nắng hai sương, lội ra đồng dù nắng hay mưa như nguyện cầu của cậu mẹ. Nhìn lại mấy chị con biết cậu mẹ chạnh lòng nhiều lắm, dù không nói ra nhưng con vẫn thấy được đâu đó nỗi buồn ẩn hiện trên gương mặt dầy dạn gió sương của mẹ. Chị hai ra đi khi con còn chưa lọt lòng làm cậu mẹ gần như sụp đổ tất cả. Chị ba đi sai đường tình, luôn chịu đựng bao tủi nhục, vất vả nhà chồng. Mỗi khi nhắc tới, mẹ bật khóc vì sao ngày xưa mẹ lại chấp nhận như thế. Âu tất cả đều do duyên số, đời này chị phải trả nợ cho đời trước đã gieo. Còn chị tư, cứ mãi đau khổ với nỗi đau bệnh tật triền miên. Và chính những căn bệnh đó làm chị không thể giỏi bằng bạn, bằng bè, để kết thúc lấy tấm bằng cao đẳng rồi đi làm công nhân nhà máy. Con dẫu biết con sinh ra là ngoài ý muốn, nhưng không vì thế mà con không yêu và kính trọng cậu mẹ. Con luôn cố gắng thật nhiều, thật nhiều để không bao giờ làm cậu mẹ buồn. Con biết rằng, nghĩa sinh thành của cha mẹ muôn kiếp con khó đáp đền. Cậu đã cho con niềm tin để bước tiếp trên đường đời phía trước, mẹ luôn là bờ vai vững chắc, là bến đỗ bình yên khi con thất bại. Con luôn quý trọng từng giây, từng ngày bên cậu mẹ. Thương lắm những tháng ngày ba năm bồng ẵm, chín tháng cưu mang; thương lắm những ngày mẹ ôm con khi trời giông gió; thương lắm mẹ chăm con từng giấc ngủ khi con bệnh. Những ký ức ấy luôn in sâu trong tâm trí con dẫu xuôi về đâu trên vạn nẻo đường đời.

Tất cả dường như được đáp lại bằng sự cố gắng của chính con dù con biết cậu mẹ không thể dạy con được điều gì ngoài điều nhân nghĩa và đạo đức ở đời. Vì cuộc sống mà con luôn làm tất cả mọi việc một mình, nhưng con chưa bao giờ than bất cứ điều gì bởi cậu mẹ làm tất cả đều vì con. Từ tiểu học rồi đến trung học, con luôn là niềm kiêu hãnh của cậu mẹ với thành tích cao. 12 năm con luôn là học sinh xuất sắc của trường, thủ khoa tiểu học, trung học và tốt nghiệp cấp ba. Rồi đại học, con cũng nằm trong Top 5 của trường khi bảo vệ tốt nghiệp. Con làm tất cả điều đó như một lời cám ơn chân thành nhất từ sâu thẳm trái tim con muốn gửi đến cậu, đến mẹ. Con chưa bao giờ nói lên tiếng cám ơn, vì con là người ít nói, không biểu lộ cảm xúc. Nhưng con tin, cậu mẹ sẽ hiểu được lòng con.

Một mùa Vu lan nữa lại về, những người con xa nhà luôn hướng về cha mẹ, trong đó có con. Năm nay là năm đầu tiên con đi chùa nhiều như thế, con cúng dường nhiều như thế. Và mỗi khi con lạy Phật, điều duy nhất con cầu mong luôn dành cho cậu mẹ. Chưa bao giờ con xin một điều gì cho riêng con, bởi con biết, bao nhiêu tiền tài, bao nhiêu danh vọng có thể có được, tất cả chỉ là phù du, như một cơn gió thổi qua ngang đời con. Và chỉ có thời gian của cậu mẹ mới là quan trọng, là hành trang, là động lực giúp con vững bước trên đường đời phía trước.
 

Trương Nguyễn Hoàng Nam

 
(Chùa Hoằng Pháp)
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Trang chủ  |  Giới thiệu  |  Tin tức sự kiện |  Thông báo  |  Văn bản pháp Luật  |  Cư sĩ Phật tử  |  Gia đình Phật tử  |  Tìm hiểu Phật giáo  |  Pháp âm  |  Đời sống  |  Từ thiện |  Gửi bài viết
______________________________________________________________________________________________________________________________________________

Quý vị vui lòng ghi rõ nguồn Phattu.vn khi phát hành lại nội dung từ trang web này